Mứt khoai tây dường như là sản vật của riêng Đà Lạt, hay nói đúng hơn,
là một món ăn chơi đặc sắc của cư dân làng Thái Phiên, ngôi làng đậm
chất Huế ven thành phố, nay thuộc phường 12. Nhai nhẹ miếng mứt khoai,
nghe thơm bùi vị khoai tây, vị ngọt nhẹ của đường, vị dẻo của miếng
khoai được sên vừa lửa thật là một cái thú. Mứt khoai tây, như nhiều
loại mứt ngọt khác, hợp với vị trà. Hoà cùng vị chan chát nhẹ nhàng của
trà thơm, một miếng mứt khoai như gom lại ngon ngọt của đất trời Đà Lạt.
Mà lạ, món mứt khoai tây chưa gặp ở đâu ngoài làng Thái Phiên, ngôi làng
nổi tiếng về nghề trồng hoa cúc. Bà Nguyễn Thị Thương, một người phụ nữ
Huế điển hình, giỏi nữ công gia chánh, người biết làm những miếng mứt
khoai rất thơm ngon cho hay, mứt khoai thực sự được bắt nguồn từ chính
những người phụ nữ trong làng. Phụ nữ Huế vốn giỏi làm mứt nhưng xứ Huế
không có khoai tây, mứt khoai xuất hiện khi họ tới lập làng quê mới, với
cây trồng mới là cây khoai tây. Bà Thương nhớ lại, khi xưa đào khoai,
người Thái Phiên dùng những chiếc nĩa nhiều răng lớn để xắn, lật rò đất
lên rồi nhặt khoai. Kiểu đào này dẫn tới nhiều củ khoai bị răng nĩa xâm
vào, nói theo ngôn ngữ của làng là khoai bị “lát”. Khoai lát giá bán thì
rẻ, người Thái Phiên lấy về ăn là chính. Luộc, xào, nướng, hầm mãi cũng
chán, bà con mới mày mò tìm cách chế biến và mứt khoai ra đời từ sự
sáng tạo ấy.
Mứt khoai làm không khó, cũng không đòi hỏi nhiều vì nguyên liệu chỉ có
khoai tây, đường và sự khéo léo của người phụ nữ. Vào mùa, khi những mớ
khoai tươi được đào lên, các bà các cô rửa sạch và gọt vỏ. Từng củ khoai
được xắt thành khoanh dày chừng nửa phân, không quá dày hoặc quá mỏng.
Dày quá khoai không ngon, khó chín, mỏng quá miếng mứt dễ nát. Sau đó,
đun một nồi nước sôi, khi nước bùng lên đổ khoai xắt miếng vào trụng cho
chín sơ. Đây là công đoạn quan trọng nhất bởi nó quyết định tới chất
lượng của mẻ khoai. Trụng vừa độ, miếng khoai đủ chín, giữ nguyên hình
thức ban đầu; trụng sống, miếng mứt bị sượng; trụng quá chín, mẻ mứt sẽ
vụn, xấu và không ngon. Trụng xong, khoai được đổ ra rổ để thật ráo và
cho vào nồi lớn để xóc đường. Cứ hai kí khoai được xóc chung với một kí
đường, xóc đều rồi để đường từ từ tan ra, ngấm vào từng thớ khoai. Đường
thường được chọn loại trân châu, thứ đường trắng hạt lớn vì khi sên cho
vị ngọt đậm và không bị chua mứt. Sau vài tiếng đường tan gần hết, nồi
mứt được bắc lên bếp lửa để sên. Mới bắt đầu, lửa thường được để thật
lớn để đường sôi bùng lên, sau đó lửa được vặn thật nhỏ, đôi đũa được
dùng để đảo chầm chậm sao cho từng miếng mứt ngấm thật đủ đường. Công
đoạn sên có khi lên tới nhiều giờ liền, cho tới khi khoai khô hoàn toàn,
đường bám đều vào từng miếng mứt. Thành phẩm là những miếng mứt màu
vàng ngà, không nát, một lớp đường trắng ngà bám nhẹ, mứt dẻo, ngọt
nhưng vẫn bùi và thơm. Mứt sên xong được tãi mỏng trên khay, để nguội và
sau đó là hoàn thành, có thể ăn liền hoặc bỏ vào hộp kín ăn dần. Mứt
khoai làm đúng kỹ thuật có thể được một vài tháng mà chất lượng không
đổi.
Làm một mẻ mứt rất tốn công nên thường các bà, các mẹ làm một lần khá
nhiều, vừa để người trong nhà ăn vặt, vừa để biếu bà con, họ hàng xung
quanh. Mỗi miếng mứt là một chút thơm thảo, sự khéo léo, chăm chỉ của
người phụ nữ. Miếng mứt giản dị mà thật ngon, chan chứa hương vị Đà Lạt.
Mứt khoai tây, đặc sản Đà Lạt, hy vọng một ngày kia sẽ vượt “biên giới
làng”, mở rộng ra thị trường để thêm nhiều người được nếm chút tình phố
núi.
0 comments:
Post a Comment